Mà với thực lực của hắn bây giờ, đừng nói là khống chế một trăm hai mươi nghìn thanh kiếm, dù có khống chế năm trăm nghìn thanh kiếm, hắn cũng có thể làm được!
Đương nhiên sở dĩ trước đây hắn không làm thế là vì kiếm khí chú trọng chất lượng hơn số lượng, nhưng bây giờ thì khác, những kiếm này rất đặc biệt!
Có thể nói những thanh kiếm ngưng tụ từ khí vẩn đục này hoàn toàn không cần tiêu tốn quá nhiều lực lượng của hắn, nó vốn đã mang theo một lực lượng kỳ lạ rồi!
Hắn chỉ cần điều khiển nó là được!
Chỉ đơn giản như thế thôi!
Diệp Huyên cất tất cả kiếm đi, sau đó đi về phía sâu trong Ám giới.
Có điều đi chưa bao lâu, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người, một hơi thở mạnh mẽ kéo tới từ chỗ cách trước mặt hắn không xa.
Diệp Huyên nhíu mày, một bóng trắng xuất hiện.
Bạch Bào!
Thấy Bạch Bào, nét mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, quả nhiên Đạo Đình này vẫn chưa từ bỏ!
Bạch Bào đưa mắt nhìn xung quanh, hơi nhíu mày: “Vì sao nơi này không có khí vẩn đục?”
Diệp Huyên nhìn gã, không nói gì.
Bạch Bào nhìn Diệp Huyên: “Là ngươi gây ra!”
Diệp Huyên chậm rãi siết chặt tay phải, lúc này, Bạch Bào lại nói: “Những khí vẩn đục này không làm ảnh hưởng đến ngươi!”
Diệp Huyên không nói gì.
Bạch Bào nhìn Diệp Huyên, gã không ra tay mà lại xoay người rời đi.
Diệp Huyên cũng không ra tay, vì hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324647/chuong-5149.html