Diệp Huyên gật đầu, hắn lấy một thanh kiếm trên đỉnh tháp ra: “Đây là đại ca cho ta!”
Đây là kiếm của kiếm tu mặc trường bào màu trắng!
Nhìn thấy kiếm của sư tổ đảo Trích Tiên, nét mặt ông lão trở nên nặng nề.
Người càng mạnh nhìn thấy ba thanh kiếm sẽ càng có thể cảm nhận được sức mạnh của nó hơn!
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Đây là… đại ca của ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Ông lão do dự: “Tiểu hữu, ngươi…”
Không thể không nói, lúc này trong lòng ông ta thấy hơi khiếp sợ.
Rốt cuộc chàng trai trẻ trước mắt là ai?
Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tiền bối, người từng đến chỗ sâu trong Ám giới chưa?”
Ông lão lắc đầu: “Chưa từng đi tới nơi sâu nhất, bên kia có khí vẩn đục, người bình thường không chịu đựng được!”
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Tốt nhất ngươi đừng đi, khí vẩn đục bên kia rất mạnh, ngươi bây giờ không ngăn cản được nó đâu!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta không đi!”
Ông lão chắp tay: “Tiểu hữu, ta còn có việc, cáo từ trước!”
Rõ ràng là muốn mời Diệp Huyên xuống thuyền!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Tiền bối, ông biết lai lịch của kiếm khí này không?”
Ông lão lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết nơi này từng xảy ra đại chiến thôi”.
Nói đến đây, ông ta như nhớ đến điều gì, bèn nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu, kiếm khí này không thể đả thương ngươi sao?”
Diệp Huyên nhếch miệng cười, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324637/chuong-5139.html