Mà hiện tại mấy người Triệu Tiến không ra tay, trong lòng Diệp Huyên bất giác cũng thở dài.
Giống như trong giới thế tục, một người ức hiếp ngươi, ngươi cảm thấy mình đánh không lại hắn, nên không dám đánh trả. Nhưng, ngươi cho rằng hắn ức hiếp ngươi một lần thì sẽ kết thúc sao?
Không!
Hắn sẽ luôn ức hiếp ngươi!
Tại sao?
Bởi vì hắn cảm thấy ngươi dễ ức hiếp!
Mà chỉ cần ngươi đánh trả, cho rằng ngươi đánh thua! Nhưng, hắn chắc chắn sẽ không dám ức hiếp ngươi nữa! Bởi vì ngươi không dễ bị ức hiếp đến vậy!
Khi còn ở Thanh Thành, hắn đã hiểu sâu sắc chuyện này.
Làm người, có thể thua, thậm chí có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể sợ!
Ngươi dám ức hiếp ta, lão tử sẽ đánh chết ngươi, đánh không lại cũng không quan trọng, lão tử dám đánh, ngươi đến một lần, lão tử đánh một lần, ngươi cứ đến thì lão tử cứ đánh.
Mà đám người Triệu Tiến trước mặt lúc này ngay cả dũng khí ra tay cũng không có.
Thực lực?
Thật ra, đám người Triệu Tiến cũng là Chứng Đạo Cảnh, cảnh giới không thấp hơn quân Bạch Bào kia.
Nhưng, giống như vài người ở giới thế tục, hắn biết thực lực những người đó không kém hơn kẻ khác, nhưng họ lại không dám đánh trả.
Diệp Huyên nhìn đám người Triệu Tiến: “ta với Đạo Đình là tử địch, nhưng bây giờ, ta kính trọng quân Bạch Bào, mà ta lại xem thường các người! Cao thủ khiêu chiến kẻ yếu thì chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324591/chuong-5093.html