Mà vào khoảnh khắc Diệp Huyên biến mất, kiếm trong tay Chân Võ Thần Quân đột nhiên dừng lại, khoảnh khắc sau đó, ông ta cầm kiếm chém về phía bên phải một nhát.
Ầm!
Một đạo kiếm quang vỡ tan, một bóng người từ trong mảnh không gian kia liên tiếp lùi về phía sau cả nghìn trượng!
Chân Võ Thần Quân nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta ở vực Thiên Giới này đã đợi cả nghìn năm, cũng đã đấu cả một nghìn năm. Trong nghìn năm này, đối thủ nào ta cũng đều đã gặp qua, trong khoảng thời gian này, không biết bao nhiêu lần suýt chút nữa là chết, đạo hạnh tiêu tan. Kinh nghiệm chiến đấu của ngươi rất phong phú, thế nhưng, ở trước mặt ta thì chỉ giống như một đứa trẻ. Nếu như ngươi muốn dùng kĩ năng chiến đấu để đánh bại ta, vậy thì ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi đang nằm mơ!”
Ở đằng xa, Diệp Huyên trầm mặc.
Hắn lúc này lại phát hiện ra một vấn đề của bản thân!
Thiếu kinh nghiệm chiến đấu nghiêm trọng!
Nếu là ở trong vũ trụ Ngũ Duy, kinh nghiệm chiến đấu của hắn đương nhiên được xếp vào loại cao nhất, thế nhưng, ở vực Thiên Giới này, kinh nghiệm chiến đấu và kỹ năng chiến đấu của Diệp Huyên hắn đúng là giống như một đứa trẻ!
Bởi vì từ lúc giao thủ vừa rồi đến giờ, hắn có cảm giác vô lực, hắn cảm thấy bản thân bị đối phương áp chế, đối phương giống như biết chiêu tiếp theo của hắn sẽ ra như thế nào!
Ý thức áp chế!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324532/chuong-5034.html