Diệp Huyên đi đến trước mặt, nắm lấy tay nàng ta đi về trước: “Đại Uyên không chào đón cô, ta chào đón cô”.
Diệp Tri Mệnh im lặng, bỗng nhiên cảm nhận được nỗi bi thương dâng lên trong lòng.
Người trong tộc, hóa ra còn không bằng người ngoài!
Đại Uyên.
Sau khi trò chuyện cùng Diệp Tri Mệnh, Diệp Huyên đã có hiểu biết khái quát về nơi này.
Thực lực tổng thể của họ không hơn Đạo Đình nhưng cũng không gọi là yếu.
Mấu chốt nhất là Đại Uyên chính là người bảo vệ Đạo Kinh.
Có điều thân phận này không những không mang lại vinh dự, ngược lại còn trở thành gông xiềng cùm lên cổ họ.
Chỉ có những kẻ tội đồ mới bị phạt phải bảo vệ Đạo Kinh.
Mục đích của Đại Uyên vô cùng đơn giản, đó là lấy lại tự do.
Nhưng để làm được điều đó lại khó khăn vô cùng.
Trong một gian nhà gỗ, có hai ông lão ngồi đối diện nhau.
Một người chính là Bạch Đế Tử, người còn lại là Uyên chủ đương nhiệm của Đại Uyên - Khâu Lâm.
Khâu Lâm nhìn người kia: “Lời Tinh Quân vừa nói là thật chăng?"
Bạch Đế Tử gật đầu: “Khâu uyên chủ cho rằng ta đến đây chỉ để nói đùa với ông?"
Thấy đối phương không lên tiếng, ông ta tiếp tục.
"Chỉ cần Đại Uyên bằng lòng hợp tác cùng Đạo Đình, chúng ta sẵn sàng trợ giúp Đại Uyên bỏ đi lớp gông xiềng trên thân. Khâu uyên chủ hẳn là biết, nhìn khắp chư thiên, chỉ Đạo Đình ta có năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324492/chuong-4994.html