Đạo Đình lúc này vô cùng u ám.
Đạo Đình bị Diệp Huyên giết chết gần hết, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã với bọn họ.
Trong một đại điện đổ nát, Bạch Đế Tử ngồi yên lặng.
Bây giờ, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở Đạo Đình đều do ông ta quản lý.
Chuyện bên trong Đạo Đình do ông ta quản lý, còn chiến sự bên ngoài là do Chân Võ Thần Quân quản lý.
Một người chủ ngoại, một người chủ nội.
Nhưng bây giờ, Chân Võ Thần Quân ở vực Thiên Giới chống lại Đạo Chủng Chi Địa, cho nên ông ta phải lo chuyện của Diệp Huyên và vũ trụ Ngũ Duy.
Ở trong điện, ngoài Bạch Đế Tử còn có một vài cao thủ của Đạo Đình.
Đều là những người may mắn thoát khỏi Diệp Huyên trước đó!
Bạch Đế Tử nhìn xuống một tên thiên tướng: “Diệp Huyên và cao thủ của vũ trụ Ngũ Duy đang trấn áp thiên tai thiên kiếp của vũ trụ Ngũ Duy sao?”
Thiên tướng kia gật đầu: “Đúng vậy, chẳng những thế, hắn còn mượn linh mạch và linh khí của vũ trụ Lục Duy và Đạo giới, nhưng tác dụng không lớn lắm!”
Bạch Đế Tử cười khẽ: “Cái Ngũ Duy Kiếp kia phá hoại chính là căn nguyên của vũ trụ Ngũ Duy, kiếp chưa hết, sao có thể khôi phục linh khí được? Hơn nữa dù Ngũ Duy Kiếp bị bọn họ trấn áp hoàn toàn thì linh khí biến mất cũng không thể quay lại! Lúc này, bọn họ muốn cứu vũ trụ Ngũ Duy chỉ có một cách, đó là lấy linh khí từ nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324475/chuong-4977.html