Diệp Huyên lắc đầu như trống bỏi: “Không, giúp đỡ tỷ là lẽ đương nhiên”.
Mộ Niệm Niệm cười, đoạn chỉ vào chiến đạo nên chân trời: “Ngốc quá, cậu có biết Đạo Đình hôm nay tất sẽ không chịu bỏ qua không?"
Diệp Huyên siết lấy tay nàng ta: “Ta không nắm chắc được gì hết, một chút cũng không”.
Mộ Niệm Niệm liếc hắn: “Vậy mà còn bảo ta đi nghỉ?"
Hắn cười: “Chỉ là nếu hôm nay chúng ta đều phải bỏ mạng, thì ta muốn chết trước mặt tỷ”.
Thân hình Mộ Niệm Niệm cứng lại, vô thức nắm chặt tay hắn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vì sao?"
Diệp Huyên nhìn nàng ta, nở nụ cười: “Nếu ta chết trước thì sẽ không thấy đau lòng nữa. Với lại ta nhất định sẽ được ra đi trong lòng tỷ, đúng không?"
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn hồi lâu rồi lắc đầu: “Cậu đúng là kẻ tàn nhẫn..”.
Nói rồi, nàng ta nhẹ nhàng vuốt đi nước mắt trên má hắn, dịu dàng cười: “Nếu có một ngày cậu bị ức hiếp, chỉ có thể là vì ta không có mặt. Mà nếu có một ngày cậu chết đi, thì chỉ có thể là vì ta đã chết trước đó”.
Bên bờ hồ, Diệp Huyên siết chặt tay Mộ Niệm Niệm, cười nói: “Không ai trong chúng ta sẽ phải chết hết”.
Nàng ta chỉ cười đáp lại, không nói gì.
Vào lúc này, vũ trụ Ngũ Duy đang liên tiếp gặp phải thiên tai, linh khí chậm rãi sụp đổ.
Mặt đất nứt toác, khói mù dâng lên; núi lửa thức giấc dưới lòng biển sâu, phun trào dung nham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324430/chuong-4932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.