Những người khác, bao gồm cả Diệp Huyên, chỉ biết trân trối nhìn.
Lại một lần tiêu diệt đối thủ trong nháy mắt.
Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm không dời mắt, tự hỏi Niệm tỷ rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Mà Bạch Đế Tử nơi xa cũng nhìn nàng ta chòng chọc với vẻ nghiêm trọng.
Ông ta biết Nhâm Thiên Hành không phải đối thủ của Mộ Niệm Niệm, sở dĩ để đối phương ra tay chỉ để nhìn xem nàng ta rốt cuộc mạnh đến đâu.
Đáng tiếc kết quả lại khiến ông ta thất vọng rồi.
Mộ Niệm Niệm có thể giết Nhâm Thiên Hành trong nháy mắt, thực lực của nàng ta vẫn là dấu chấm hỏi.
Bạch Đế Tử trầm lặng, không biết đang nghĩ gì.
Nơi chân trời, Mộ Niệm Niệm khẽ vung tay lên, xóa sạch vết máu khắp nơi đi rồi cười vói Bạch Đế Tử: “Người kế tiếp”.
Ngữ khí nàng ta điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự bá đạo bên trong.
Bạch Đế Tử khẽ nói: “Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp cô nương rồi”.
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười: “Các ngươi chưa từng đánh giá đúng”.
Sau đó nàng ta nhìn xuống Diệp Huyên ở bên dưới: “Niệm tỷ sống nhiều năm như vậy cũng hiểu được một đạo lý, đó là lúc nào cũng phải sống khiêm tốn, khiêm nhường. Không được tự mãn, càng không thể cho mình là thượng đẳng hơn chúng sinh. Phải biết có câu: thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.
Diệp Huyên im lặng.
Khiêm nhường, khiêm tốn.
Niệm tỷ từng nói điều này không chỉ một lần, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324427/chuong-4929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.