Hồ Lô Đại Tiên lại hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Khoé miệng Mộ Niệm Niệm hơi nhếch lên, cô xoa xoa tay: “Vẫn muốn bị đánh phải không?”
Hồ Lô Đại Tiên vội trả lời: “Ta lén chạy ra ngoài thôi”.
Mộ Niệm Niệm im lặng.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Có cần đưa nó về không?”
Hồ Lô Đại Tiên nói ngay: “Đừng đừng, đại ca, đừng đưa ta về, cho ta đi theo ngươi được không?”
Diệp Huyên: “…”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Thôi bỏ đi, để nó đi theo cậu cũng được! Trong thời gian ngắn, nó vẫn có tác dụng rất lớn với cậu!”
Diệp Huyên do dự một chút rồi bảo: “Thế giới Bà Sa…”
Mộ Niệm Niệm cười mỉm: “Dâng đến tận cửa đừng không nhận nhanh thế”.
Diệp Huyên cười khổ: “Ta sợ đến lúc đó thế giới Bà Sa cũng muốn tới đánh ta!”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên: “Chuyện gì nên đến rồi sẽ đến thôi”.
Diệp Huyên im lặng.
Mộ Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói: “Chắc Đạo Đình sắp có động tĩnh rồi. Cậu chuẩn bị tâm lý đi”.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao thăm thẳm, lần này Đạo Đình sẽ đối phó vũ trụ Ngũ Duy thế nào đây?
Nếu là mình, mình sẽ đối phó vũ trụ Ngũ Duy thế nào?
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, Diệp Huyên đột nhiên bảo: “Niệm tỷ, hôm khác nói sau nhé”.
Nói xong hắn xoay người biến mất.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên biến mất ở phía dưới rồi lắc đầu cười: “Tên nhóc này…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324406/chuong-4908.html