Sau khi Diệp Huyên rời đi không lâu, Diệp Tri Mệnh đột nhiên xuất hiện.
Diệp Tri Mệnh nhìn Mộ Niệm Niệm: “Ngươi thật sự không sợ Đạo Đình à?”
Mộ Niệm Niệm cười hỏi ngược lại: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Tại sao ngươi to gan thế? Là vì tự tin, hay là vì cái gì khác?”
Mộ Niệm Niệm cầm con cá đã nướng xong đứng dậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn về tinh không xa xôi: “Người Đại Uyên, ngươi nói xem rốt cuộc vũ trụ này có điểm cuối không?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu.
Dù là nàng ta cũng không biết điểm cuối cùng vũ trụ nằm ở đâu.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Trong vũ trụ vô biên vô tận này có quá nhiều điều không rõ!”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Mộ Niệm Niệm duỗi người, sau đó cười nói: “Vũ trụ thật sự rất rộng lớn, nhưng ta không có hứng thú đi thăm dò! Phải nói là không có hứng thú từ rất lâu rồi!”
Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Nơi này là chốn trở về của ta!”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta!”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ta trả lời rồi đó thôi!”
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Tri Mệnh đứng tại chỗ khẽ nhíu mày…
…
Âm phủ.
Bạch Đế Tử không về thẳng Đạo Đình mà lại đi tới Âm phủ.
Trong Âm Linh Điện, người đứng đầu Âm phủ nhìn Bạch Đế Tử trước mặt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324398/chuong-4900.html