Diệp Huyên lắc đầu: “Ta thấy hơi khó hiểu, vì sao trước đây bọn họ không đi cướp Đạo Kinh, mà sau khi Đạo Kinh rơi vào tay ta thì ai cũng tới cướp giật?”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Đạo Kinh của Tiên Tri không có ai cướp à? Còn người khác, ngươi xem vị kia của Phật gia đi, người ta có Đạo Kinh cũng rất sợ người khác biết, còn ngươi thì sao? Sau khi có Đạo Kinh, ngươi lập tức thông báo với cả vụ trụ là mình có Đạo Kinh! Người ta không đến tìm ngươi thì tìm ai?”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Tri Mệnh nghiêm túc nói: “Ngươi đừng có xem nhẹ, Đạo Đình không đơn giản đâu, hơn nữa Âm phủ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Dù Âm phủ bó tay trước Mộ Niệm Niệm, nhưng ngươi phải hiểu một điều là tình trạng của Mộ Niệm Niệm bây giờ không được tốt lắm!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tri Mệnh, cô biết rốt cuộc Niệm Niệm bị gì không?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên cau mày: “Cả cô cũng không biết à?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Nàng rất thần bí, hơn nữa còn ra vẻ cà lơ phất phơ, không ai có thể đoán được suy nghĩ thật sự của nàng cả!”
Diệp Huyên im lặng.
Diệp Tri Mệnh đang định nói tiếp thì lúc này, một khí tức linh hồn cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên phát ra từ trong người Diệp Huyên!
Hai người đều ngơ ngác!
Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyên: “Hoàng Tuyền thánh thuỷ!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn suýt quên mất việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324394/chuong-4896.html