Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thứ ta chịu không phải là thương thế, mà là một phần trách nhiệm, phần trách nhiệm này đã giam cầm ta!”
Diệp Huyên còn muốn hỏi tiếp, Mộ Niệm Niệm đột nhiên cười nói: “Đừng hỏi nữa! Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ biết thôi!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm quay đầu lại lướt nhìn xung quanh một lượt, khẽ nói: “Còn nhớ ta đã từng nói gì với ngươi không? Cho dù là ta, cũng không muốn chọc vào Âm gian này!”
Diệp Huyên gật đầu: “Xin lỗi!”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Lúc mới đầu ta nghe thấy ngươi tới Âm gian, ta rất thất vọng, vô cùng vô cùng thất vọng. Bởi vì ta nghĩ, ngươi là ỷ có chỗ dựa nên không sợ, vậy nên mới dám tới Âm gian. Nhưng ta không ngờ rằng, ngươi là vì ta mà tới”.
Nói tới đây, nàng ta liếc nhìn Diệp Huyên một cái, cười nói: “Mặc dù ngươi là vì ta mà tới, thế nhưng, ta vẫn phải nói rằng, ngươi thực sự rất ngốc”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta chỉ là muốn làm chút chuyện gì đó cho tỷ!”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Đồ ngốc, ngươi có biết không, ta mà tới muộn một chút nữa, thì ngươi đã mất mạng rồi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Ta vốn dĩ có thể ra ngoài rồi, thật đó, nhưng ta không ngờ được rằng người con gái đó đột nhiên lại tới!”
Nếu như không phải người con gái của Đạo Đình kia tới, hắn thực sự đã ra ngoài rồi!
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên: “Ta chọn ngươi, giúp ngươi, thực ra chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324384/chuong-4886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.