Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Thú vị, một tên Độn Nhất Cảnh mà cũng dám đến lấy trộm Hoàng Tuyền thánh thủy!”
Diệp Huyên thoáng nhìn ông lão, cười nhưng không nói.
Nụ cười này, sâu xa khó đoán.
Thấy vậy, ông lão nhíu mày, chẳng lẽ thằng nhóc này còn có chỗ dựa?
Dường như nghĩ đến cái gì, ông ta đột nhiên nhìn về phía chàng trai bên cạnh Diệp Huyên: “Vô Tâm, ngươi cùng một phe với hắn!”
Chàng trai vừa mọc ra cơ thể cười ha ha một tiếng, sau đó nói: “Âm Mộc Xuân, ta đúng là cùng một phe với vị tiền bối này!”
“Tiền bối!”
Ông lão tên là Âm Mộc Xuân nhìn về phía Diệp Huyên, nhíu mày: “Ngươi gọi hắn là tiền bối?”
Vô Tâm cười nói: “Âm Mộc Xuân, bây giờ ngươi trốn thì vẫn còn kịp, thật đấy.”
Âm Mộc Xuân nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Rốt cuộc ngươi là ai!”
Lúc này, trong lòng ông ta cũng hơi sợ hãi, dưới tình huống bình thường, một Độn Nhất Cảnh không thể nào đến được nơi này!
Hơn nữa, ông ta biết rõ thực lực của Vô Tâm, vậy mà Vô Tâm lại có thể gọi thằng nhóc này là tiền bối!
Chuyện này có vẻ không đơn giản rồi!
Lúc này, Vô Tâm khởi động cơ thể, sau đó nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Tiền bối, giết tên này không?”
Diệp Huyên thoáng nhìn Âm Mộc Xuân: “Người này không xứng để ta ra tay! Ngươi giết đi!”
Vô Tâm hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: “Được!”
Nói xong, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324354/chuong-4856.html