Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ vào giữa chân mày cái đầu kia.
Cái đầu kia ngược lại không có vẻ sợ hãi, hắn ta nhìn thấy Diệp Huyên, sắc mặt bình tĩnh: “Các hạ, nếu kiếm này thật sự là của ngươi, nhưng vì sao ta cảm giác nó và ngươi hình như không phải là một thể?”
Diệp Huyên trầm lặng.
Người này không dễ lừa!
Đúng lúc này, kiếm linh đột nhiên khẽ rung lên, sau đó hóa thành huyết quang biến mất vào giữa chân mày Diệp Huyên.
Giờ phút này, người là kiếm, kiếm tức là người!
Cái đầu kia nhìn thấy cảnh này, thay đổi sắc mặt, lúc này vội vàng nói: “Vừa rồi có chỗ đắc tội, vẫn thỉnh các hạ thứ lỗi!”
Lúc này, hắn ta đã tin lời Diệp Huyên nói!
Theo hắn ta thấy, kiếm này có thể dung hợp với Diệp Huyên, vậy khẳng định chính là kiếm của Diệp Huyên!
Bởi vì loại kiếm có cấp bậc này tuyệt đối không có khả năng sẽ phục tùng một người ngoài.
Đương nhiên, hắn ta không thể ngờ, trong lòng thanh kiếm này, Diệp Huyên không phải người ngoài.
Sắc mặt Diệp Huyên bình tĩnh, hắn nhìn đánh giá cái đầu kia, sau đó nói: “Ngươi bị nhốt ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Cái đầu kia trầm giọng nói: “Mười chín nghìn năm!”
Gần hai mươi nghìn năm!
Diệp Huyên nheo mắt, mẹ nó, như vậy cũng quá tàn nhẫn đi?
Diệp Huyên trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Như này thì sao, đợi sau khi ta hoàn thành việc. Ta cứu ngươi ra ngoài!”
Hiện tại hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324348/chuong-4850.html