Diệp Huyên lại hỏi: “Đại Uyên là nơi nào?”
Diệp Tri Mệnh lạnh nhạt nói: “Không phải nơi tốt đẹp gì!”
Diệp Huyên: “...”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, nàng ta đi về phía xa.
Diệp Huyên vội vàng đi theo, hắn liếc nhìn Diệp Tri Mệnh: “Đại Uyên so với âm phủ thì thế nào?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Không bằng âm phủ trước đây!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Nói cách khác, so với âm phủ bây giờ thì mạnh hơn?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Có thể nói như vậy. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là vị Bồ Tát và người nọ ở âm phủ không nhúng tay vào, nếu vị Phật tổ và người nọ nhúng tay vào, trừ hai ba thế lực đứng đầu ra, không có một thế lực nào có thể chống lại âm phủ!”
Nói đến đây, nàng ta nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Đương nhiên, ngoại trừ người mạnh đời thứ hai như ngươi ra!”
Diệp Huyên: “..”
Diệp Tri Mệnh lại nói: “Ta biết, ngươi chắc chắn muốn hỏi ta về vị Bồ Tát và người nọ, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu, cười nói: “Vẫn là Tri Mệnh hiểu ta!”
Diệp Tri Mệnh lườm Diệp Huyên một cái: “Bồ Tát là Nam Tàng Bồ Tát của Phật giới, đây là một vị Bồ Tát vô cùng lợi hại, hắn ta vốn là có thể thành Phật, nhưng lại không làm như vậy.”
Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng nói: “Bởi vì y đã đặt lời thề lớn, địa ngục không hết ác quỷ, thề không thành phật.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324320/chuong-4822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.