Diệp Huyên nhìn về phía Mạnh Bà vẫn đang nấu canh, nhẹ giọng nói: “Đấu võ không được, chúng ta đây đấu văn!”
Diệp Tri Mệnh cười lạnh: “Đấu văn của ngươi chính là lừa dối đi? Nếu ngươi có thể lừa thành công, ta...”
Diệp Huyên có chút khiêu khích: “Ngươi sẽ thế nào?”
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn thế nào?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Nếu ta lừa thành công, ngươi liền hôn ta một cái, thế nào?”
Nghe vậy, Diệp Tri Mệnh giận tím mặt: “Diệp Huyên!”
Diệp Huyên vội vàng nói: “Hôn kiểu trong sáng!”
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Huyên, nàng ta nắm chặt hai tay, Diệp Huyên đang muốn nói, nàng ta đột nhiên nói: “Được!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta chỉ là đùa một chút...”
Diệp Tri Mệnh mặt không chút thay đổi: “Ta coi là thật! Đi đi! Nhanh đi lừa! Nếu ngươi không lừa được, ta hiện tại sẽ cắn chết ngươi!”
Diệp Huyên: “...”
Diệp Tri Mệnh tức giận nói: “Mau bắt đầu màn biểu diễn của ngươi!”
Diệp Huyên mỉm cười gượng gạo, sau đó hắn đi về phía Mạnh Bà, phía sau, Diệp Tri Mệnh đột nhiên lớn tiếng nói: “Mạnh Bà, hắn sắp đến lừa bà!”
Nghe vậy, Diệp Huyên suýt chút nữa té xỉu.
Mẹ kiếp!
Cô gái này sao lại như vậy?
Lúc này, Mạnh Bà đang nấu canh bỗng nhiên ngừng lại, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên ở gần đó, cười u ám: “Ngươi muốn lừa ta?”
Diệp Huyên quay đầu trừng mắt với Diệp Tri Mệnh, sau đó hắn nhìn về phía kia Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324303/chuong-4805.html