Diệp Huyên nhìn hoa Bỉ Ngạn, nhẹ giọng nói: “Chuyện bất công trong thiên hạ nhiều như vậy, chúng ta đương nhiên không quản được, nhưng nếu đã gặp được thì cứ gánh vác đi!”
Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài, vẻ mặt lại càng phức tạp.
Diệp Huyên đi đến trước gốc hoa Bỉ Ngạn kia, lúc này, hoa Bỉ Ngạn dần dần chuyển động, rất nhanh sau đó, lệ khí và tà khí vô biên vô tận từ bên trong hoa tuôn trào ra.
Diệp Huyên chợt nói: “Mạn Châu, nếu ngươi có linh thì thì hiện thân đi!”
Im lặng thoáng chốc, Mạn Châu kia đột nhiên run rẩy dữ dội, tiếp đó, một cô gái váy đỏ đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Diệp Tri Mệnh.
Mạn Châu!
Mạn Châu nhìn Diệp Huyên, hai mắt nàng ta đỏ tươi, không hề có chút tình cảm.
Diệp Huyên nói: “Mạn Châu cô nương, ta chỉ hỏi một vấn đề thôi, ban đầu vị cao thủ kia phong ấn các cô, lý do thực sự chỉ là vị đố kỵ sao?”
Mạn Châu nhìn Diệp Huyên, không nói gì,
Diệp Huyên nói: “Ta có thể cứu các cô!”
Vẻ mặt Mạn Châu dần nhẹ nhàng hơn, nàng ta trầm mặc một lúc rồi nói: “Vị công tử này, ngươi đi đi!”
Diệp Huyên nhíu mày, có phần không hiểu: “Tại sao? Chẳng lẽ các cô không muốn tự do sao?”
Mạn Châu liếc nhìn Diệp Huyên: “Lời trước đó của công tử, ta đều đã nghe thấy! Tấm lòng công tử lương thiện, ta xin nhận lấy, nhưng lời nguyền trên người chúng ta không phải thứ công tử có thể địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324290/chuong-4792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.