Bị Diệp Huyên nhìn thấu, sắc mặt thiếu niên đột nhiên thay đổi!
Diệp Huyên bỗng nói: "Ta có thể cho hai huynh muội các ngươi cơ hội sống sót, nhưng ngươi lại muốn chết!"
Nói xong, hắn búng tay một cái, một thanh kiếm bay đến trước mặt thiếu niên.
Diệp Huyên cười nói: "Nếu ngươi chịu tự sát, ta có thể tha cho muội muội ngươi một con đường sống!"
Thiếu niên nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên: "Không công bằng!"
Diệp Huyên lắc đầu: "Ngươi không có tư cách để bàn công bằng hay không với ta! Ngươi chỉ có thể lựa chọn làm hoặc không!"
Thiếu niên nhìn thanh kiếm trước mắt, cơ thể run bần bật.
Đúng lúc này, cô bé bên cạnh đột nhiên cầm kiếm, cô bé nhìn Diệp Huyên rồi run giọng bảo: "Ta cũng được chọn mà, đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Cô bé đột nhiên cầm kiếm gạt về phía cổ họng của mình.
Rất quyết đoán!
Không hề do dự!
Nhưng thanh kiếm lại dừng sát ngay cuống họng của cô bé.
Cô bé ngẩng ra, sau đó ngã xụi lơ xuống đất.
Có thể tưởng tượng được ban nãy cô bé đã dốc bao nhiêu can đảm để cầm kiếm tự vẫn.
Diệp Huyên đi tới trước mặt cô bé, hắn nhặt thanh kiếm lên rồi khẽ mỉm cười: "Ta không muốn trịch thượng chơi đùa nhân tính, ta chỉ muốn xem hắn có phải là một ca ca chuẩn mực không, và rõ ràng là không phải!"
Nói xong, hắn chỉ búng tay một cái, một tia kiếm quang chui vào giữa hàng mày cô bé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324265/chuong-4767.html