Di Tôn chỉ nhìn hắn với vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã như sóng cuộn biển gầm.
Diệp Huyên lại cười: “Xem ra ta đoán đúng rồi, phải không đại sư?"
Di Tôn chỉ chắp tay lại: “Diệp công tử có biết rằng, ngươi gây họa thế này, cuối cùng không chỉ tự hại mình mà còn hại cả Mộ cô nương kia? Vì theo ta được biết, thân thể nàng ta hiện nay không được tốt lắm”.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Đại sư, ta đây chỉ sống đời thành thật, các người có chịu buông tha cho ta không?"
Di Tôn khẽ cau mày: “Vậy Diệp công tử vì sao không chịu từ bỏ thư phòng?"
Diệp Huyên cười: “Ta nhìn trúng vùng Cực Lạc, xin hỏi các vị có bằng lòng giao nó cho ta không?"
Di Tôn không nói.
Diệp Huyên: “Ta không quan tâm thư phòng, càng không quan tâm Đạo Kinh. Nhưng ta biết nếu đưa nó cho các người, các người cũng sẽ không chịu bỏ qua cho ta, bởi vì các người xem ta là mối họa, chỉ có nhổ cỏ tận gốc mới có thể an tâm, đúng chứ?"
Di Tôn không đáp.
Di Tôn tiếp tục: “Hơn nữa, hôm nay các người muốn thư phòng của ta, bắt Diệp Huyên ta phải cho các người. Ngày sau nếu các người muốn nữ nhân của ta thì sao? Chẳng lẽ ta cũng phải cho?"
Nói rồi, hắn khẽ cười: “Nhịn một chút không có nghĩa là trời yên biển lặng, lùi một bước sẽ chỉ khiến kẻ địch càng được nước lấn tới”.
Lùi một bước ư?
Diệp Huyên biết hắn không có lựa chọn này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324225/chuong-4727.html