Diệp Tri Mệnh nhún vai: “Không phải ngươi giỏi lừa gạt lắm sao? Làm đi chứ”.
Diệp Huyên: “...”
Diệp Tri Mệnh: “Bằng không thì ngươi đi tìm quyển Đạo Kinh có công pháp Luyện Thể đi”.
Diệp Huyên: “Cô có biết những quyển còn lại ở đâu không?"
Diệp Tri Mệnh: “Vùng Cực Lạc có”.
Diệp Huyên không khỏi nhìn nàng ta. Mẹ nó chứ, người này chỉ muốn mình đi tìm Đạo Kinh thôi chứ công pháp quái gì.
Diệp Tri Mệnh lại nói: “Nhưng hiện nay người vùng Cực Lạc cũng không biết họ đang sở hữu Đạo Kinh”.
Diệp Huyên cau mày: “Nghĩa là thế nào?"
Diệp Tri Mệnh: “Sở dĩ vùng Cực Lạc trước kia mạnh mẽ như vậy là vì họ có quyển Đạo Kinh Mệnh Vận trong tay. Người sở hữu nó là một vị cao tăng đắc đạo thực thụ, tuy biết nó là Đạo Kinh nhưng lại không nói ra, bởi ông ta biết khi ấy vùng Cực Lạc sẽ trở thành nơi gió tanh mưa máu. Vì lẽ đó, ông ta đã chậm rãi tự mình tu luyện, còn dung nhập Đạo Kinh vào vài quyển kinh Phật. Cứ thế, người của vùng Cực Lạc tu tập Đạo Kinh nhưng lại không biết đó là Đạo Kinh, vì vậy mới giúp họ giảm đi vô số phiền phức”.
Nàng ta dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Thật ra bọn họ cũng không biết, rất nhiều kinh Phật mà họ tu tập đều ẩn chứa Đại đạo”.
Diệp Huyên không khỏi hỏi: “Sao Diệp cô nương lại biết nhiều đến vậy?"
Nàng ta lạnh lùng hỏi lại: “Ta đoán, không được à?"
Khóe miệng Diệp Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324216/chuong-4718.html