Thấy Liễu Quân Bạch đã chết, Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đi so sánh với một kẻ có chỗ dựa, nghĩ gì vậy?”
Diệp Huyên ở bên cạnh hơi do dự, sau đó nói: “Niệm tỷ, ta đạt đến Độn Nhất không dựa vào ai cả!”
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Diệp Huyên: “Có phải Diệp Tri Mệnh kia giúp ngươi không?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nàng không phải chỗ dựa của ta!”
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Vì sao nàng đi theo ngươi, còn giúp ngươi?”
Diệp Huyên sửng sốt, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Mộ Niệm Niệm nói: “Vì nàng muốn mượn sức mạnh của người đứng sau ngươi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Cô gái váy trắng?’
Mộ Niệm Niệm liếc Diệp Huyên: “Nếu không ngươi nghĩ thế nào?”
Diệp Huyên im lặng.
Mộ Niệm Niệm nói tiếp: “Ta có xem như chỗ dựa của ngươi không?”
Diệp Huyên vội vàng gật đầu: “Có thể xem là thế!”
Mộ Niệm Niệm cười: “Vậy ta nói oan cho ngươi sao?”
Diệp Huyên đắn đo một lát rồi lắc đầu: “Không có! Niệm tỷ, tỷ đạt đến Độn Nhất chân chính thật sự là vì đọc sách và học tập à?”
Mộ Niệm Niệm lại cười: “Ngươi đoán đi?”
Diệp Huyên im lặng.
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Độn Nhất Độn Nhất, là chỉ trốn khỏi Đại đạo, trở thành một thứ ở ngoài Đại đạo. Nhưng rất nhiều người ngay cả đạo cũng không rõ! Nếu không rõ đạo thì làm sao có thể trốn thoát đây?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nhưng ta…”
Mộ Niệm Niệm ngắt lời hắn: “Ngươi thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324185/chuong-4687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.