Thật ra trong lòng ông lại vui như mở cờ khi thấy Diệp Huyên có mâu thuẫn với Đạo Thôn, bởi vì khi ấy Tiên Các sẽ là bên được lợi.
Diệp Huyên không để ý đến Lý Thanh mà nói với Khương Vũ: “Khương các chủ là người tốt, ta nể mặt ông”.
Sau đó hắn lạnh lùng nhìn Lý Thanh: “Cô không tin ta thì tùy cô, ta cũng không cần Đạo Thôn phải tin tưởng. Còn hỏi nữa, ông đây giết!”
Lý Thanh quắc mắt trừng hắn nhưng không nói gì.
Khương Vũ vội giảng hòa: “Diệp công tử bớt nóng, chúng ta bây giờ phải đoàn kết lại”.
Hắn gật đầu: “Ta không dám xác định vùng Cực Lạc có thể mở thư phòng hay không, nhưng ta biết nếu họ có thể mở nó, lấy được Đạo kinh, thì chúng ta không còn cơ hội nào khác”.
Khương Vũ gật đầu: “Đúng là vậy, công tử có kiến nghị gì không?”
Diệp Huyên: “Nếu họ không mở nó ra được thì sẽ tiếp tục đến tìm ta, khi ấy chính là cơ hội!”
Lý Thanh bỗng xen vào: “Nếu họ mở được thì sao?”
Diệp Huyên xòe tay: “Vậy thì đầu hàng thôi”.
Hai chữ đầu hàng khiến mọi người nhìn nhau.
Cũng phải, nếu vùng Cực Lạc có thể mở ra thư phòng, lợi dụng Đạo kinh trong đó đạt đến một cấp bậc mới thì Đạo giới sẽ không còn cơ hội nào để tranh giành nữa.
Diệp Huyên lại nói: “Theo ta được biết, Tu Di Thần Quốc đã có cường giả trên Độn Nhất, vậy thì vùng Cực Lạc hẳn cũng có, vì sao họ còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324168/chuong-4670.html