Lại một chưởng thứ ba giáng xuống. Diệp Huyên bay vút ra ngoài, trực tiếp khiến không gian phía sau vỡ nát, trông thảm thiết vô cùng.
Ngay tại lúc ấy, hắn bỗng nhiên gầm lên: “Con lừa trọc kia! Trả thư phòng cho ta!!”
Giọng như sấm rền, lan truyền khắp vũ trụ, cách đó trăm vạn dặm còn nghe thấy.
Đại Bồ Tát A Khổ: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc “Tiêu Dao Tử” sinh nhật vui vẻ! Cảm ơn bạn đã luôn ủng hộ cho đến nay!
Ban đầu định sẽ thêm mười chương, sau đó nghĩ lại, thấy quan hệ giữa chúng ta tốt đẹp đến vậy, nếu tôi đăng thêm chương thì chẳng phải đang nói tình bạn của chúng ta chỉ nông cạn ngần ấy thôi sao? Tục ngữ có câu “Tình nghĩa quân tử bình thản như nước”, anh em tốt thì không cần màu mè với nhau ha!
Với trước đây bạn hỏi tôi chữa l.i.ệ.t d.ư.ơ.n.g thế nào… Không biết chứng bệnh khó nói này của bạn đã đỡ hơn chưa…
Trong vũ trụ, Diệp Huyên vừa gầm lên xong đã lại phun ra một ngụm máu tươi.
Đại Bồ Tát A Khổ nhìn hắn chòng chọc: “Ngươi muốn hãm hại vùng Cực Lạc chúng ta, nhưng tiếc rằng người đời sẽ không tin ngươi…”
Bỗng nhiên, Diệp Huyên nhìn ra sau ông ta, kinh hãi kêu lên: “Ngươi là…”
Đại Bồ Tát A Khổ vô thức quay lại nhìn, nhưng nơi đó không có ai.
Ông ta biến sắc, lại vội vàng xoay người.
Đó cũng là lúc một tia kiếm quang đang dần phóng đại ở đáy đôi đồng tử mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324165/chuong-4667.html