“Dừng tay!”
Diệp Huyên nhìn sang, thì ra chính là trụ trì Cổ Tự.
Chỉ thấy trụ trì chắp tay: “Đại Bồ Tát A Khổ, nơi đây là chốn thanh tịnh, sao lại có thể động thủ?”
Đại Bồ Tát A Khổ nhìn ông ta: “Trụ trì muốn bảo vệ Diệp Huyên này sao?’
Trụ trì: “Bồ Tát, Cổ Tự ta không có ý đồ gì với Đạo kinh. Chúng ta chỉ muốn được yên tĩnh tu hành trong núi thẳm này thôi”.
Khi biết Đạo kinh đã rơi vào tay Mộ Niệm Niệm, trụ trì lập tức từ bỏ nó.
Bởi ông ta bỗng phát hiện, Mộ Niệm Niệm và người sau lưng Diệp Huyên đều không phải là những nhân vật mà Cổ Tự có thể đối phó.
Hơn nữa, Diệp Huyên còn có duyên với Cổ Tự. Trước là ác duyên, nay thành thiện duyên, trụ trì không muốn lại biến nó về thành ác duyên.
Còn một điều nữa như Diệp Huyên nhắc đến trước đó, là tăng nhân Cổ Tự – bao gồm cả trụ trì – mang trên mình chấp niệm quá nặng.
Một khi họ quá chấp nhất với Đạo kinh, tâm ma đã sinh ra.
Chỉ cần buông bỏ nó là lòng sẽ lại nhẹ nhàng.
Điều không ai ngờ tới là sự xuất hiện của vùng Cực Lạc.
Đại Bồ Tát A Khổ đang muốn nói gì thì trụ trì đã lên tiếng: “Diệp công tử hãy đi đi”.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy ông ta chắp tay lại: “Lão nạp đã thu hoạch được rất nhiều từ những lời của công tử ngày ấy. Hôm nay Cổ Tự muốn bày tỏ thái độ với Diệp Huyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324163/chuong-4665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.