Ở tận cùng vũ trụ, Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Diệp cô nương có cảm nhận được chúng ta bị người theo dõi không?"
Diệp Tri Mệnh nhàn nhạt đáp: “Có à?"
Diệp Huyên cười: “Hay cô nương nói thử xem?"
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Diệp Huyên bỗng dừng bước, xoay người nhìn nàng ta: “Diệp cô nương, ta có nợ cô gì chăng?"
Diệp Tri Mệnh: “Không”.
Diệp Huyên: “Vậy cô cho rằng ta có nên dây vào chuyện của cô không?"
Thấy nàng ta không nói gì, hắn lắc đầu cười.
"Nếu cô nương là bạn của Diệp Huyên này, chuyện của cô chính là chuyện của ta. Diệp Huyên ta có thể vì bạn bè mà băng qua núi đao biển lửa, tiếc rằng cô lại không phải. Vì vậy ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của cô, tựa như cô sẽ không xen vào chuyện của ta vậy”.
Diệp Tri Mệnh chỉ đăm đăm nhìn hắn.
Diệp Huyên cười: “Cô nương nhường ta học võ học Đạo Kinh, ta cũng cho cô nương xem nó, hai ta không nợ nhau bất kỳ điều gì. Xin cáo từ”.
Nói xong, hắn lập tức rời đi.
Tuy không nói ra nhưng Diệp Huyên vẫn luôn biết người này đang lợi dụng hắn. Hắn chỉ đang chờ đợi giây phút nàng ta thẳng thắn thừa nhận, sau đó bắt đầu đưa ra điều kiện.
Nhưng nàng ta không có ý định đó.
Thật sự xem ông đây là đồ ngốc à?
Hắn không sợ phiền toái, nhưng cũng sẽ không chủ động chọc vào phiền toái.
Quan trọng nhất là hắn và nàng ta không hề quen biết nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324155/chuong-4657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.