Diệp Huyên vội nói: “Tiền bối cứ nói đừng ngại, trong khả năng cho phép, vãn bối chắc chắn sẽ dốc hết sức!”
Ông lão tóc trắng khẽ cười, ông ta lấy một cái nhẫn chưa đồ đưa cho Diệp Huyên: “Bên trong vật này, có tuyệt học võ đạo của cả đời ta, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm một truyền nhân”.
Diệp Huyên nhận lấy nhẫn chứa đồ, hắn chần chừ rồi nói: “Ta có thể đưa cho bạn ta không?”
Diệp Tri Mệnh khẽ nhếch miệng, không nói gì.
Ông lão tóc trắng cười ha ha: “Tiểu hữu thẳng thắn đấy! Chỉ là, ngươi cảm thấy người bạn của ngươi thích hợp sao?”
Diệp Huyên trầm giọng: “Nếu nàng ta ở đây, chắc chắn tiền bối sẽ mừng rỡ điên cuồng!”
Người mà hắn nói đương nhiên là An Lan Tú, hắn tin tưởng, nếu để ông lão này nhìn thấy An Lan Tú, đối phương chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Về phương diện võ đạo, không ai có thể thích hợp hơn An Lan Tú!
Ông lão tóc trắng cười ha ha: “Vậy có thể, ta tin tiểu hữu”.
Nói xong, thân thể ông ta dần trở nên hư ảo.
Lúc này, đột nhiên Diệp Tri Mệnh lên tiếng: “Những quyển Đạo Kinh còn lại ông có biết nằm ở đâu không?”
Nghe vậy, Diệp Huyên có phần không vui, bởi vì giọng điệu Diệp Tri Mệnh như có phần chất vấn.
Như phát hiện ra Diệp Huyên không vui, Diệp Tri Minh liếc nhìn hắn, vẻ mặt vô cảm: “Ông ta là tiền bối của ngươi, nhưng không phải tiền bối của ta, theo lý mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324149/chuong-4651.html