Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên, cười bảo: “Nhằm vào ta thì có ích gì đâu. Nếu ta không đánh lại thì vẫn chạy được mà. Nhưng còn cậu, cậu không có cơ hội để chạy đâu. Cậu có hiểu ý ta không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu ạ”.
Mộ Niệm Niệm nói khẽ: “Nửa năm! Hãy nhớ, cậu chỉ có nửa năm mà thôi. Về phần cậu muốn làm gì trong nửa năm này, đó là chuyện của cậu. Cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện đến tìm cô gái váy trắng nữa. Nàng ta không ở Tu Di Thần giới, hẳn là hiện giờ nàng ta ở một nơi mà ngay đến ta cũng không biết”.
Nói tới đây, Mộ Niệm Niệm lại nhìn Diệp Huyên: “Nơi mà ngay cả ta cũng không biết. Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”
Diệp Huyên do dự một thoáng, sau đó hỏi: “Nghĩa là sao?”
Mộ Niệm Niệm cười đáp: “Nghĩa là rất phiền!”
Diệp Huyên còn muốn nói gì nữa, song lúc này họ đã rời khỏi vách ngăn vũ trụ mà xuất hiện ở Đạo giới.
Mộ Niệm Niệm hít sâu một hơi, sau đó cất lời: “Cảm giác lúc ở Ngũ Duy vẫn tốt hơn. Ta có vài chuyện phải làm, trong khoảng thời gian này, nếu không có việc gì thì đừng tới tìm ta, vì ta bận bịu lắm. Tóm lại, cậu tự mình bảo trọng đi nhé!”
Dứt lời, nàng ta cứ thế biến mất giữa không trung.
Diệp Huyên đứng tại chỗ, im lặng.
Nửa năm!
Hiện giờ hắn chỉ có thời gian nửa năm thôi.
Mà kẻ địch của hắn đã không chỉ là Độn Nhất nữa, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324100/chuong-4602.html