Mộ Niệm Niệm!
Sở dĩ hắn biết được mà không phải là phỏng đoán, mà là vì hắn có thể cảm nhận được thư phòng.
Thư phòng cũng có linh hồn!
Thiên Mạt trầm giọng nói: “Thật sự là nàng ta!”
Theo nàng ta nghĩ, ngoại trừ cô gái đó, thì không ai có thể im hơi lặng tiếng lấy thư phòng đi trước mặt hơn mười vị cao thủ Độn Nhất Cảnh cả!
Cô gái này còn đáng sợ hơn nàng ta nghĩ nhiều!
Diệp Huyên chợt nói: “Cô thì sao? Cô dự định thế nào?”
Thiên Mạt nhẹ giọng nói: “Muốn vực dậy gia tộc ta, nhưng rất khó! Bởi vì huyết mạch các thành viên trước của gia tộc đã trở nên rất loãng! Trừ phi…”
Diệp Huyên hỏi: “Trừ phi gì?”. Thiên Mạt nhìn Diệp Huyên: “Trừ phi ta cùng ngươi sinh con!”
Diệp Huyên nhìn Thiên Mạt, không nói gì.
Thiên Mạt cười nói: “Đừng giận, ta sẽ không có con với ngươi, chúng ta đã là nghiệt duyên rồi, ta không muốn đứa nhỏ lại kế thừa nghiệt duyên này, đây là giới hạn của ta”.
Diệp Huyên đi đến trước mặt Thiên Mạt, trầm giọng nói: “Cho dù cô xem quan hệ giữa chúng ta ra sao, thì ta chỉ muốn nói, nếu cô có bất kỳ chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói. Đương nhiên, nếu ta cần giúp cũng sẽ tìm cô, như vậy có được không?”
Thiên Mạt nhìn Diệp Huyên một lúc lâu: “Được!"
Diệp Huyên khẽ cười, đang định nói thì Thiên Mạt bỗng nói: “Chúng ta chắc sẽ không lâu ngày sinh tình chứ?”
Diệp Huyên: “…”
Câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324073/chuong-4575.html