Diệp Huyên liếc nhìn trưởng lão Tri Sự, mẹ kiếp, bây giờ mà lão hòa thượng này còn nói đến chuyện hợp tác!
Muộn rồi!
Diệp Huyên nhìn đám người Giáo hoàng, cười bảo: "Chư vị yên tâm, ta không có ý đồ gì đâu, chỉ là muốn cho mọi người chứng kiến chuyện này thôi!"
Nói xong, hắn khẽ thôi động suy nghĩ, thư phòng trên tay hắn rung lên, chẳng mấy chốc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Túc chủ thực lực chưa đủ, không thể mở ra!"
Không thể mở ra!
Nghe thế, mọi người có mặt đều nhíu mày lại.
Giáo hoàng nhìn Diệp Huyên: "Nghĩa là sao?"
Diệp Huyên cười nói: "Nghĩa là thực lực của ta chưa đủ, không thể mở ra được".
Giáo hoàng híp hai mắt lại: "Đưa ta!"
Diệp Huyên không trả lại Giáo hoàng, mà búng tay một cái, thư phòng bay đến trước mặt Khương Vũ.
Thấy thế, Giáo hoàng lập tức cả giận nói: "Diệp Huyên, ngươi..."
Diệp Huyên bỗng bảo: "Giáo Hoàng đại nhân, đưa cho Khương các chủ hay cho ngươi thì có gì khác nhau đâu?"
Giáo hoàng gắt gỏng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: "Ta cảm thấy đâu khác gì!"
Khương Vũ ở bên cạnh liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn về phía Giáo hoàng: "Giáo hoàng yên tâm, Khương mỗ sẽ không độc chiếm thư phòng này, một khi mở ra rồi, ta sẽ cùng chung với các vị!"
Những cường giả Độn Nhất Cảnh xung quanh Khương Vũ liền vội vã gật đầu.
Thật ra so với Giáo hoàng, bọn họ muốn thư phòng này ở trong tay Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324025/chuong-4527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.