Diệp Huyên vẫn lắc đầu: “Không. Như trước kia ta nói, họ không tin Đạo giới, cũng không tin ta. Nếu ta đoán không lầm thì họ sẽ dẫn dắt cho ta và Đạo giới tàn sát lẫn nhau, còn họ ngồi rung đùi hưởng lợi. Đây mới là lựa chọn có lợi nhất với họ”.
Tầng chín khẽ nói: “Vừa rồi, ngươi cho ông ta xem thư phòng, cũng là đang nói cho họ biết ngươi hiện chưa có phương pháp mở nó. Cổ Tự lại không tin chắc mình có thể cưỡng ép mở thư phòng, vì vậy trước khi tìm được biện pháp, họ có đoạt lấy nó cũng vô ích, ngược lại còn trở thành mục tiêu của Đạo giới và Lục Duy”.
Diệp Huyên cười: “Tiền bối thông minh thật”.
Tầng chín cười nhạt: “Ta đây còn nhìn thấu mục đích của ngươi, chẳng lẽ lão tăng kia lại nhìn không ra?"
Diệp Huyên nhún vai: “Nhìn ra thì sao?"
Tầng chín: “Bây giờ ngươi định làm gì?"
Diệp Huyên khẽ nói: “Lục Duy và Đế tộc Đạo giới không ra tay giúp đỡ là vì ta và Ngũ Duy không đủ mạnh. Nếu thực lực của chúng ta đạt đến một trình độ nhất định, bọn họ sẽ ra tay. Trước mắt ta phải làm hai việc, thứ nhất là trở nên mạnh hơn, không chỉ ta mà toàn bộ Ngũ Duy; thứ hai là đi tìm đồng minh. Ta có Đạo Kinh trong tay, chỉ cần đủ mạnh thì sẽ có vô số người bằng lòng kết giao”.
Tầng chín im lặng.
Đúng vậy, chỉ cần Diệp Huyên mạnh lên nữa, thì với Đạo Kinh trong tay, sẽ có rất nhiều người bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323997/chuong-4499.html