Lão tăng gật nhẹ đầu: “Chuyện Diệp công tử đang làm, với sinh linh của vũ trụ Ngũ Duy mà nói thì chính là từ bi, nhưng với bản thân của vũ trụ này thì lại không phải thế”.
Diệp Huyên bật cười, rồi hỏi: “Đại sư, Cổ Tự các người đặt vũ trụ hay chúng sinh vào lòng? Hay phải nói các người lấy vũ trụ làm trọng, hay chúng sinh làm trọng?”
Lão tăng im lặng.
Diệp Huyên lại nói tiếp: "Nếu lấy vũ trụ làm trọng, đại sư tu luyện tới trình độ hiện tại là đã có thể địch lại vạn vạn người ở vùng vũ trụ này. Còn nếu trong lòng có chúng sinh, hôm nay đại sư đến đây giết người là hành động từ bi sao?""
Lão tăng nhìn Diệp Huyên: "Nếu Diệp thí chủ thật lòng nghĩ cho chúng sinh thì càng nên giao thư phòng kia ra, chỉ cần giao ra, lão tăng sẽ lập tức lui về Lục Duy".
Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: "Đại sư xem đi, mục đích của ngươi chính là cướp lấy thư phòng này, gì mà từ bi hay không, thật ra chỉ toàn coi xem người ta có làm chuyện có lợi cho đại sư hay không thôi, nếu có lợi, ngươi liền bảo đó là từ bi, còn không thì đại sư sẽ lại đổi một cách định nghĩa khác về từ bi!"
Nói xong, hắn lại tiếp tục lắc đầu cười: "Đại sư, ngươi vừa nói với ta là buông đao gác kiếm, lập địa thành Phật, ta có một câu muốn hỏi, Diệp Huyên ta chưa từng chủ động cầm đồ đao lên, làm sao ta có thể buông xuống được? Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323959/chuong-4461.html