Bọn họ chắp tay trước ngực, khí tức thu vào, mang đến áp bách vô hình như vũ trụ mênh mông.
Không chỉ Diệp Huyên mà những người khác, ngay cả nhóm Lý Miện, cũng đồng thời đanh mặt.
Ba vị tăng lữ này đều đã đến Độn Nhất Thượng Cảnh.
Cổ Tự mạnh đến vậy sao?
Lão tăng kia nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, trong thư phòng có một bản kinh phật của Cổ Tự ta, xin công tử hãy trả lại”.
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Không phải đã bị các người lấy rồi à?”
Lão tăng niệm phật hiệu: “Công tử, lão tăng xin ngươi hãy làm người đi, đừng vu oan cho Cổ Tự chúng ta nữa. Có vấn đề gì thì dùng nắm đấm để giải quyết, ngươi cứ bôi nhọ thế này, Lão tăng thật sự… không biết nói sao!”
Người khác: “…”
Lý Miện cũng nói với Diệp Huyên: “Thứ cho ta nói thẳng, ngươi bây giờ không có bất kỳ phần thắng nào. Chỉ cần giao nộp Đạo Kinh, chúng ta sẽ rời đi, Ngũ Duy của ngươi còn có thể được bình an”.
Lão tăng cũng vội nói: “Nếu Diệp công tử giao nó ra, Cổ Tự ta cũng sẽ lập tức rời đi, không đặt chân vào Ngũ Duy nữa”.
Thật ra ông ta cũng không muốn liều mạng cùng Diệp Huyên, bởi nhân quả trên người hắn quá lớn, nhưng thư phòng kia lại quá quan trọng với Cổ Tự, không còn cách nào khác.
Hai món trong đó, Cổ Tự tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thấy Diệp Huyên im lặng, Lý Miện lại nói: “Diệp công tử, thứ cho ta nói thẳng, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323953/chuong-4455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.