Lão tăng chỉ cười cười, nhấc chân đi lên Thần Sơn.
Cô gái vội vàng đi theo.
Trên đường, ông ta nhẹ giọng nói: “Không phải của Cổ Tự, nhưng cũng không phải của Diệp Huyên và Tiên Tri”.
Cô gái: “Vì sao lại nói vậy?"
Lão tăng cười: “Đạo Kinh kia là Thần vật, quyển kinh thần thánh giáng trần từ buổi đầu Thái Cổ, dạy người đời tu đạo. Nghiêm túc mà nói, nó là thứ trời cao ban cho chúng sinh, không thuộc về bất cứ ai. Đã không phải của Diệp Huyên, chúng ta đi lấy làm sao có thể gọi là vi phạm giới luật?"
Thấy cô gái im lặng, ông ta lại nói: “Hơn nữa, Tiên Tri trước kia từng hứa sẽ đưa Đạo Kinh cho Cổ Tự chúng ta, vì vậy chúng ta mới giúp đỡ hắn. Nhưng hắn đã tự vi phạm cam kết của mình”.
Lão tăng lắc đầu: “Tiên Tri lẫn Diệp Huyên, đều không phải người tốt”.
Cô gái bỗng nói: “Sư phụ, con cho rằng Diệp Huyên này không hề đơn giản, nếu chúng ta đi cướp Đạo Kinh, có thể sẽ dính vào nhân quả rất lớn”.
Lão tăng gật đầu: “Đúng vậy, hắn không đơn giản chút nào. Nếu không phải Đạo Kinh kia cực kỳ quan trọng với Cổ Tự, chúng ta cũng sẽ không đắc tội hắn. Nhưng đã không còn cách nào khác, tầm quan trọng của Đạo Kinh lớn như vậy, cho dù có phải dính nhân quả nặng cũng phải chịu”.
Cô gái hạ giọng: “Gần đây con có quan sát bên dưới, phát hiện một vài điều, sư phụ có muốn nghe chăng?"
"Nói đi”.
"Hắn muốn bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323944/chuong-4446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.