Văn Chiêu Nhược cười: “Thần vật bậc ấy vẫn là không nên sở hữu cho chắc, bằng không chính là chuốc họa. Liên Hợp Điện ta chỉ muốn phát triển trong hòa bình, mưu phúc cho Lục Duy”.
Lý Miện nhếch mép: “Theo ta biết, Liên Hợp Điện vẫn luôn giúp đỡ Diệp Huyên”.
Văn Chiêu Nhược gật đầu: “Chỉ là hợp tác, đổi lại được một số món đồ chúng ta muốn có mà thôi. Không gây trở ngại gì cho Đạo giới chứ?”
Lý Miện đăm chiêu nhìn nàng ta: “Văn cô nương thật sự không cân nhắc liên thủ cùng chúng ta sao?”
Văn Chiêu Nhược lắc đầu: “Nếu Đạo giới khai chiến với Ngũ Duy, chúng ta sẽ không xen vào”.
Lý Miện gật đầu: “Ta đã hiểu. Cáo từ”.
Đợi ông ta biến mất rồi, Văn Chiêu Nhược mới khẽ khàng nói.
“Ta vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa”.
Nhằm vào Diệp Huyên ư?
Văn Chiêu Nhược từng có suy nghĩ này, bởi vì sức hấp dẫn của Đạo Kinh là không thể cưỡng lại.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến, nàng ta lại nhớ về một người.
Cô gái váy trắng.
Người từng dùng một kiếm duy nhất, cách một tinh vực mà vẫn hủy diệt được cả Liên Hợp Điện.
Không chỉ vậy, cả vũ trụ Lục Duy suýt nữa cũng bị liên lụy, đến tận ngày nay vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Thật ra, Văn Chiêu Nhược cũng không hiểu vì sao Đạo giới lại quyết tâm sống mái cùng Diệp Huyên?
Chẳng lẽ là nàng kia không nổi tiếng ở đó?
Suýt nữa xóa sổ toàn bộ gia tộc Ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323942/chuong-4444.html