Thấy bọn Lý Miện vọt đến, lão tăng cau mày, nhưng không lựa chọn tiếp chiêu mà chỉ nhìn thoáng ra Diệp Huyên, sau đó thân thể ông ta dần mờ đi rồi biến mất.
Diệp Huyên thấy vậy thì vội la lên: “Ông ta định trốn đó!”
Nhưng khi bọn Lý Miện lao đến, lão tăng đã hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt Lý Miện lập tức trở nên xấu xí.
Diệp Huyên lại nói: “Nếu để Cổ Tự học hết Đạo Kinh… thì có ai còn là đối thủ của họ được nữa? Kinh khủng quá đi mất!”
Lý Miện quay lại nhìn hắn, một hồi sau thốt lên: “Chúng ta đi”.
Sau đó ông ta mang nhóm Mạc Đạo rời đi.
Quan Âm đứng bên Diệp Huyên mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng hắn đã lắc đầu giành trước: “Cổ Tự chết tiệt! Uổng cho Đạo Kinh của ta!”
Ả ta lập tức im miệng.
Một chốc sau, Diệp Huyên đưa các cường giả Ngũ Duy biến mất trong tiếng chửi mắng.
Vào lúc này, bọn Lý Miện lại xuất hiện, chỉ lẳng lặng nhìn theo Diệp Huyên, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Đạo lên tiếng: “Ngươi không tin lời hắn nói?”
Lý Miện nhàn nhạt đáp: “Tất nhiên là không”.
Mạc Đạo nhìn đối phương: “Vừa rồi ngươi cố tình nổi giận ra tay cũng là để cho hắn xem”.
Lý Miện: “Nếu chúng ta liều mạng với Diệp Huyên, ngươi nói xem liệu Cổ Tự sẽ ngồi yên quan sát sao?”
Mạc Đạo lắc đầu: “Chúng sẽ rung đùi làm ngư ông đắc lợi”.
Lý Miện gật đầu: “Không sai, vì vậy chúng ta phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323938/chuong-4440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.