Lục Vân Tiên nhăn mày: “Mục tiêu của bọn họ quả nhiên là cậu...”
Lão Cổ đột nhiên hỏi: “Có thể liên hệ với Tông chủ không?”
Lục Vân Tiên cười khổ: “Không thể! Lục sư tỷ đã thử qua! Tông chủ có lẽ cách nơi này rất xa!”
Diệp Huyên đang muốn nói, nhưng vào lúc này, Lục Vân Tiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, ngay sau đó, sắc mặt y thay đổi: “Cô gái kia lại xuất hiện rồi! Đi!”
Nói xong, y lập tức hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở phía chân trời.
Ba người đám Diệp Huyên cũng là vội vàng đuổi theo.
...
Nơi nào đó phía chân trời, một cô gái váy xanh đứng tay cầm kiếm, ở đối diện cách nàng ta trăm trượng, có một cô gái áo vải đay đứng đó.
Cô gái áo vải đay chắp hai tay sau lưng, nàng ta nhìn lên bầu trời sao, không biết đang nhìn cái gì.
Cô gái cầm kiếm nhìn cô gái áo vải đay, đang muốn ra tay, lúc này, cô gái áo vải đay đột nhiên cười nói: “Lục cô nương, chờ một lát, ngươi muốn chiến, đợi lát nữa tộc Âm Linh của ta sẽ chiến một trận sảng khoái với Kiếm Tông của ngươi!”
Cô gái cầm kiếm nhíu mày: “Ngươi đang đợi cái gì!”
Cô gái áo vải đay khẽ cười nói: “Đợi một cô gái rời đi!”
Nghe vậy, cô gái cầm kiếm ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong bầu trời sao.
...
Chỗ sâu trong trời sao nào đó, một cô gái váy trắng ngự không xuất hiện, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323655/chuong-4157.html