Diệp Huyên: “…”
Phía xa kia, Diệp Huyên chạy trối chết.
Người phụ nữ này quá mạnh mẽ!
Thiên Đạo chợt cười nói: “Thím Ma rất lợi hại, trong thôn không ai có thể cãi lại bà ấy!”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật sự rất lợi hại!”
Thiên Đạo khẽ nói: “Ta người nơi này, mặc dù rất nhiều người hơi ích kỷ nhưng không có tính cách tàn ác. Đương nhiên, chuyện này đôi phần cũng liên quan đến thực lực của bọn họ, bởi vì thực lực không cho phép bọn họ có loại ác niệm kia! Có điều, ta cũng phát hiện ra, nếu như có đủ lợi ích hoặc dụ dỗ, những người thành thật đó sẽ trở thành kẻ ác!”
Nói rồi, nàng ta nhìn vào Diệp Huyên: “Nơi này làm ta hiểu ra một chuyện! Đó là chẳng có một ai có bản tính xấu xa cả, thường thì người ta biến thành thứ xấu xa, đều có nguyên nhân của nó. Đương nhiên cũng có người là kẻ xấu xa đơn thuần là vì dã tâm và giấc mộng hão huyền”.
Diệp Huyên nhìn về Thiên Đạo: “Thiên Đạo cô nương, suốt đoạn đường, ta cảm thấy hình cô đang dạy ta cái gì đó”.
Thiên Đạo lắc đầu: “Không có, ta chỉ nói chuyện, giãi bày với ngươi mà thôi”.
Diệp Huyên đang định nói chuyện, Thiên Đạo chợt mỉm cười: “Đến rồi!”
Diệp Huyên nhìn về phía trước mặt của Thiên Đạo, lúc này bọn họ đang đứng trước một gian phòng trúc.
Thiên Đạo cười: “Đây là nhà của ta. Có nhiều lúc, ta sẽ đến đây ngồi một lát”.
Nói xong, nàng ta mở cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323631/chuong-4133.html