Bởi vì toàn bộ bản thể và thân xác của ông ta đều đã bị huỷ!
Đây là loại kiếm gì?
Thánh Chủ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt đầy vẻ không cam lòng...
Giữa sân, Võ Thánh kia còn sống.
Một kiếm vừa rồi không chém hắn!
Giờ phút này, đầu Võ Thánh trống rỗng.
Lúc này, cô gái váy trắng đi đến trước mặt ông ta, nàng ta liếc nhìn Võ Thánh: “Đủ không?”
Nói xong, nàng đã ở bên ngoài cách xa mấy nghìn trượng, mà cổ của Võ Thánh đột nhiên đứt ra...
Trong trời sao, sắc mặt của Võ Thánh bỗng trở nên dữ tợn: “Thiên Đạo! Thiên Đạo! A a a a a!”
Tiếng kêu tựa như dã thú rít gào, chấn động trời sao.
Hạ giới.
Bên hồ nước, Thiên Đạo ngồi lặng im, đúng lúc này, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, một lát sau, nàng ta chớp chớp mắt, sau đó vẻ mặt vô tội: “Ta chỉ là kiến nghị các ngươi đi đánh nàng, chỉ là đề nghị thôi đó mà! Ta cũng không phải bảo các ngươi thật sự đi đánh nàng, có liên quan gì đến ta, ta vô tội...”
Võ Thánh: “...”
Thiên Đạo lắc đầu thở dài: “Cả đoàn các ngươi bị diệt, ngươi trách ta, ta vô tội quá mà, thật sự là người ngồi trong nhà, tội từ trên trời rơi xuống!”
Đúng lúc này, không gian xung quanh Diệp Huyên đột nhiên rung lên!
Thiên Đạo nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta đã ngồi đây được một khoảng thời gian, Diệp Huyên vẫn chưa thành công.
Nàng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323621/chuong-4123.html