“Kẻ ngoại lai?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Đến từ thượng giới?”
Thiên Đạo cười nói: “Một vài khách ngoại lai, rốt cuộc đến từ đâu, ta cũng không biết. Ngược lại vấn đề mà ngươi hỏi, ta có thể trở lời ngươi, chỉ trách ta quá nhân từ!”
Quá nhân từ!
Diệp Huyên liếc nhìn Thiên Đạo, không nói gì.
Thiên Đạo khẽ nói: “Lúc đầu, ta chẳng hề ngờ tới nhân loại ở vùng vũ trụ này lại tạo thành tổn hại đến nó lớn như thế!”
Nói rồi, nàng ta dừng một chốc, lại nói tiếp: “Đương nhiên, còn một nguyên nhân nữa, đó chính là lúc đó ta quá ngây thơ! Ta cảm thấy tính bản thiện, cho nên cho rằng mọi người đều lương thiện như nhau, nhưng mà ta đã đánh giá thấp thứ gọi là nhân tính! Nhưng, từ xưa đến nay cũng có rất nhiều người tốt, người chẳng phải ai cũng xấu xa, trong dòng chảy lịch sử, có cực kỳ nhiều nhân loại kiệt xuất, khiến ta vô cùng kính nể”.
Diệp Huyền khàn giọng nói: “Nếu như vũ trụ này cuối cùng bị hủy diệt thì sao?”
Thiên Đạo cười: “Hủy diệt thì cứ hủy diệt thôi! Chẳng có gì là tồn tại mãi mãi! Đương nhiên, ta sẽ cố gắng dùng hết sức lực bảo vệ nó, nếu có thất bại, vậy cũng không quan trọng, chí ít ta cũng đã nỗ lực!”
Diệp Huyên cười gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Thiên Đạo nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi cần hiểu đôi chút, có đôi lúc hủy diệt, không phải là thật sự biến mất, mà là khởi đầu mới. Giống như nhục thân của ngươi, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323603/chuong-4105.html