Không lâu sau, Thiên Đạo dẫn Diệp Huyên lên đến đỉnh núi lửa.
Diệp Huyên cúi người nhìn xuống, ở bên dưới là nham thạch sôi sục!
Diệp Huyên nhìn Thiên Đạo: “Lửa bình thường có thể không có tác dụng với ta!”
Thiên Đạo cười nói: “Ta biết, dưới đáy nham thạch có ngọn lửa thần bí!”
Mắt Diệp Huyên chợt sáng lên: “Ngọn lửa gì?”
Thiên Đạo nhìn xuống, nhẹ giọng nói: “Thiên Hỏa”.
“Thiên Hỏa?”
Diệp Huyên có phần không hiểu: “Đó là lửa gì?”
Thiên Đạo cười nói: “Hỗn độn sơ khai đ có một vài ngọn lửa thần bí từ trên trời xuống, cho nên được gọi là Thiên Hỏa!”
Diệp Huyên chỉ lên thượng giới: “Lửa từ bên trên?”
Thiên Đạo lắc đầu cười: “Cũng không tính vậy, dù sao cũng là từ ngoài trời đến!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Từ ngoài trời là ở đâu?”
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên, nàng ta khẽ giơ nắm đấm: “Ngươi biết sức mạnh một quyền này của ta mạnh đến thế nào không?”
Vẻ mặt Diệp Huyên thay đổi, vội vàng lắc đầu: “Không biết”.
Thiên Đạo khẽ nhếch môi: “Vậy ngươi muốn biết không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không muốn biết!”
Thiên Đạo khẽ cười, nàng ta chỉ xuống bên dưới: “Đi xuống đi!”
Diệp Huyên cúi thấp đầu nhìn, lần này, hắn không hề do dự, lập tức vươn người nhảy vào trong nham thạch kia.
Ầm!
Vừa nhảy vào, nham thạch đã bay lên, nháy mắt đã bao phủ lấy Diệp Huyên.
Bên trong nham thạch, Diệp Huyên liếc nhìn cơ thể mình, cơ thể hắn không hề bị ảnh hưởng gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323601/chuong-4103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.