Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Đạo, Thiên Đạo nhẹ giọng nói: “Kém xa, đương nhiên cũng không phải không có sức để chống lại, có điều nếu bọn họ mượn sức của âm linh… Điều ngươi cần lo lắng chính là liệu Kiếm Tông có thể hoàn toàn ngăn cản được âm linh không. Tình huống xấu nhất là Kiếm tông bị tộc Âm Linh khống chế, mà bọn họ lại chia ra một đám người đến trợ giúp thượng giới đối phó với ngươi. Nếu như vào tình huống này, vậy thì ngươi tiêu đời rồi”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Không phải chúng ta ư? Ngươi nghĩ xem, nếu như âm linh đi vào Ngũ Duy, có phải Ngũ Duy sắp mất rồi không”.
Thiên Đạo gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Vì vậy chúng ta có chung một kẻ địch”.
Thiên Đạo cười nói: “Bọn họ chỉ biết đến đánh ngươi, đâu phải đến đánh ta”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sau khi đánh ta xong thì sao? Vậy không phải còn lại ngươi à?”
Thiên Đạo nghịch ngợm cười: “Bọn họ đánh không chết ngươi!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên: “....”
Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Thiên Đạo, nhẹ giọng nói: “Ngươi không nên thề chuyện đó với nàng ta”.
Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Tiểu Đạo, nếu ta vi phạm lời thề kia thì sẽ thế nào?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp”.
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Đạo lại nói: “Thật ra cũng không phải tất cả là chuyện xấu”.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, nàng khẽ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323577/chuong-4079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.