Diệp Huyên kéo Diệp Liên ra sau lưng, hắn đi về phía Vô Thiên rồi nhoẻn miệng cười: "Hay chúng ta đấu tay đôi đi, nếu ngươi thắng, thứ này sẽ là của ngươi, còn nếu ta thắng, ngươi phải rời đi, thấy sao?"
Vô Thiên híp mắt lại: "Ngươi chắc không?"
Diệp Huyên cười nói: "Kiếm tu nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Đúng lúc này, Thần Công bỗng xen ngang: "Tuyệt đối không được!"
Vô Thiên nhìn về phía Thần Công: "Ngươi cảm thấy ta đánh không lại hắn?"
Thần Công trầm giọng nói: "Vô Thiên, tên Diệp Huyên này gian xảo vô cùng, thực lực của hắn kém xa ngươi, nhưng lại khiêu chiến với ngươi như thế, ngươi có thấy bình thường không?"
Vô Thiên im lặng.
Thần Công lại nói: "Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đã chết vì sự bất cẩn của bản thân? Hơn nữa, bây giờ ngươi chỉ là thể linh hồn, thực lực kém xa khi trước, bây giờ đánh một trận với hắn, nếu hắn giở trò xấu thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm!"
Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở trước mặt cách mình không xa, ông ta cười mỉa: "Ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn muốn đánh với hắn một trận".
Tự tin!
Sắc mặt Thần Công lập tức trầm xuống.
Bị một kiếm tu trẻ tuổi như vậy khiêu chiến, sao Vô Thiên có thể từ chối được?
Đừng nói là Vô Thiên, dù Diệp Huyên khiêu chiến với gã, gã cũng sẽ không từ chối!
Đó là sự kiêu ngạo của cường giả!
Và là sự tự tin của cường giả!
Vô Thiên nhìn Diệp Huyên ở phía chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323495/chuong-3997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.