A Mục đột nhiên nghiêm túc hẳn: “Ta nói ngươi hay,ngươi đã đồng ý với Hi Hoàng về sau sẽ bảo vệ Nhân tộc rồi đấy!”
Diệp Huyên liền gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức”.
A Mục cũng gật đầu: “Cố hết sức là được”.
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chúng ta trở về thôi!”
A Mục lắc đầu: “Ta muốn dẫn ngươi tới một chỗ nữa”.
Dứt lời, nàng ta liền kéo lấy cánh tay Diệp Huyên, rồi đi ra bên ngoài.
Sau khi ra ngoài, Diệp Huyên liền phát hiện con Chân Long kia vẫn đang ngủ say.
Nhìn con Chân Long đó, hắn đột nhiên nghĩ tới con Chân Phượng kia!
Thực lực của con Chân Phượng kia vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc lại ngu si tứ chi không phát triển! Vừa mới được thả ra đã lại đi dọa nạt Thiên Đạo luôn.
Đánh không lại người ta lại còn muốn dọa nạt, đúng là ngu xuẩn thật mà!
A Mục dẫn Diệp Huyên đi về phía con đường nhỏ ở xa xa.
Đúng lúc này, chân trời đột nhiên vang dội tiếng sấm rền. Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, thấy rõ trong đám mây đen ẩn chứa lôi điện dày đặc, uy áp vô hình cũng theo thế mà phủ xuống.
A Mục đột nhiên nói: “Theo sử sách ghi lại, ngọn núi Bất Chu này đã từng là trụ cột của thiên địa, đáng tiếc sau đó lại bị đụng cho nứt!”
Bị đụng cho nứt?!
Diệp Huyên nheo mắt: “Ai mà lợi hại thế?”
A Mục cười nói: “Ở thời đại Thiên Đạo có một vị cường giả, tên người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323378/chuong-3880.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.