Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Đi rồi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ừ, đi rồi”.
Cô bé liền nhún vai: “Vậy ta cũng đi đây!”
Dứt lời, cô bé liền xoay người rời đi.
Diệp Huyên vội vàng kéo cô bé lại. Cô bé quay đầu nhìn Diệp Huyên. Diệp Huyên thoáng do dự một lát rồi mới cất lời: “Có thể giúp ta đánh nhau được không?”
Đánh nhau sao?
Ánh mắt cô bé sáng lên, nhưng chỉ thoáng chốc đã lắc đầu: “Không được!”
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Cô bé liền nhếch miệng: “Ca ca ta từng nói không thể cứ giúp ngươi mãi được, ngươi phải tự học cách đối mặt đi!”
Diệp Huyên trừng mắt: “Ca ca nhóc là ai?”
Cô bé liền đáp: “Thì là ngươi…”
Nói tới đây, cô bé liền ngừng lời, không nói tiếp nữa.
Diệp Huyên: “…”
Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Ngươi bị người ta bắt nạt à?”
Diệp Huyên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy!”
Dứt lời, hắn liền chỉ về phía đám người Hạo Thiên đằng xa: “Bọn họ lấy đông hiếp ít, bốn người đòi đánh một mình ta!”
Cô bé quay đầu liếc đám người Hạo Thiên một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Yếu xìu thế mà ngươi cũng không đánh lại sao?”
Diệp Huyên: “…”
Cô bé đột nhiên cất lời:
“Ca ca ta không cho ta đánh nhau hộ ngươi, nói là muốn ngươi học cách trưởng thành, thế nên ta đi đây!”
Dứt lời cô bé liền xoay người rời đi.
Diệp Huyên vội vàng kéo tay cô bé lại, rồi lấy ra một xâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323364/chuong-3866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.