A Mục nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Chúng ta đi Bất Chu Thần Sơn!”
Bất Chu Thần Sơn?
Diệp Huyên nhăn mày: “Đó là nơi nào?”
Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Đó là di tích duy nhất còn tồn tại từ thời đại Thiên Đạo!”
Nói xong, nàng ta nhìn chằm chằm A Mục: “Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, chỗ đó sẽ không công nhận thân phận Đại Tế Ti của ngươi!”
A Mục gật đầu: “Ta biết, nhưng chúng ta đã không còn cách nào nữa, không phải sao?”
Tiểu Đạo trầm lặng.
A Mục quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Chúng ta đến chỗ đó, có thể dẫn dụ những cao thủ Thiên tộc đi, nhưng nơi đó có thể nói là một vùng cấm địa”.
Cấm địa?
Diệp Huyên hỏi: “Còn có cấm địa?”
Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Nơi đó không giống với những chỗ khác, đó là một nơi bị phong ấn, hơn nữa là do Thiên Đạo đích thân phong ấn, các ngươi đi vào đó, ở một mức độ nào đó mà nói, đã phạm vào điều cấm kỵ của Thiên Đạo, cho nên vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút!”
Diệp Huyên đột nhiên nhìn sang Tiểu Đạo, hắn hơi do dự, muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Tiểu Đạo không chút thay đổi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Diệp Huyên nhìn thoáng qua Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, cô thật sự không phải Thiên Đạo sao?”
Thực ra, hắn vẫn luôn nghi ngờ Tiểu Đạo là Thiên Đạo, bởi vì Tiểu Đạo quá thần thông quảng đại!'
Theo hắn thấy, chỉ có Thiên Đạo có bản lĩnh lớn như vậy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323349/chuong-3851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.