Giọng nói của nàng ta rất lớn, e là khắp Hư Vô Duy Độ này đâu đâu cũng nghe rõ được hết.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, người phụ này muốn giết người!
Hắn có thể cảm nhận được, lúc này Tiểu Đạo đang rất tức giận, tốt nhất là đừng chọc vào nàng ta, nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng!
Dọc đường đi, Diệp Huyên vẫn luôn thấp thỏm, nếu Thiên tộc kia vây công thì bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng thời gian cứ trôi qua, vậy mà không một ai bước ra ngăn cản họ lại!
Đúng lúc này, Tiểu Đạo và A Mục đột nhiên không hẹn mà cùng dừng lại, hai người quay đầu nhìn về phía bên phải cách đó mấy trượng, nơi ấy có một ngôi mộ.
Diệp Huyên cũng nhìn ngôi mộ kia, Tiểu Đạo bỗng lắc đầu: "Ngươi chậm một bước rồi!"
Nói xong, nàng ta lại đi về phía xa.
Diệp Huyên nhìn A Mục: "Nàng ấy có ý gì?"
A Mục tròn xoe mắt đáp: "Ta cũng không biết nữa ha!"
"Cô chắc chắn là biết!"
A Mục cười hì hì, sau đó nói: "Trong đó có một người bạn cũ đang ngủ say, nàng ấy tỉnh lại hơi chậm, là vậy đó".
Nói xong, nàng ta lại kéo Diệp Huyên đi về phía trước.
Diệp Huyên hỏi: "A Mục, tại sao cô lại tỉnh dậy sớm hơn nàng ta?"
"Thiên Đạo thưởng siêng năng đó".
Diệp Huyên: "..."
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến lối ra của Hư Vô Duy Độ.
Nơi đó, cả ba lại gặp được ông lão trông mộ.
Ông lão trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323342/chuong-3844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.