Nhưng nhóc màu trắng lại lắc đầu, nhóc bay đến trước mặt Diệp Huyên, sau đó chỉ chỉ Diệp Huyên rồi lại huơ tay.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo trầm giọng nói: "Nó nói nó phải đi rồi! Những bảo vật kia nó đều đã tăng cường lên hết! Ngươi có thể sử dụng, nhưng không được gây tổn thương cho chúng, nếu chúng muốn rời đi thì không được ngăn cản! Nếu chúng không rời đi thì ngày sau nó sẽ lại đến tìm ngươi, nâng cấp đám thần vật một lần nữa, giúp chúng đột phá".
Diệp Huyên ngây cả người, sau đó gật đầu: "Được!"
Lúc này, những bảo vật kia trong cơ thể hắn đột nhiên bay ra, chúng nó rung lên nhè nhẹ, như đang nói gì đó.
Nhóc con nhếch miệng cười, cái móng nhỏ vung lên, vô số tử khí bao phủ lấy những thần vật kia, mà chính bản thân nhóc thì lại dần trở nên mờ ảo.
Nhóc con chỉ vào Diệp Huyên, móng vuốt lại huơ huơ.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo im lặng một chốc rồi nói: "Nó bảo để chúng theo ngươi, như vậy ngày sau nó mới tìm thấy chúng được. Nếu chúng không muốn theo ngươi nữa thì có thể rời đi, nhưng không được làm ngươi bị thương, nếu không chúng sẽ bị người ta đánh chết!"
Diệp Huyên vội nhìn sang nhóc con kia: "Bị ai đánh chết cơ?"
Nhóc con tròn xoe mắt, miệng cười tươi, sau đó vẩy vẩy móng nhỏ của mình.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, lần này Tiểu Đạo lại không nói gì.
Đúng lúc này, bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323340/chuong-3842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.