Thấy Diệp Huyên mang A Mục rời đi, con Chân Phượng điên cuồng rít lên, nhưng hắn không ngoảnh đầu lại.
Như Diệp Huyên đã nói, hắn không nợ Chân Phượng bất kỳ thứ gì.
Rời khỏi núi Chân Phượng rồi, A Mục bỗng nói: “Tính tình nàng ta quá cao ngạo”.
Tầng chín: “Ta thấy không phải cao ngạo mà là ngu”.
A Mục lắc đầu thở dài.
Tầng chín lại nói: “Cô xem, nàng ta rõ ràng không địch lại Thiên Đạo, lại còn lớn lối dọa nạt người ta, không phải muốn chết thì là gì? Thua thì không thừa nhận mình sợ được à? Đúng là điên khùng”.
Diệp Huyên gật đầu. Hắn không ngờ Chân Phượng vừa được thả ra đó lại bị bắt giam.
Thiên Đạo có khả năng giết nàng ta nhưng lại không làm vậy, chứng tỏ chỉ muốn giam giữ.
Mà mất tự do lâu ngày có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết.
A Mục bỗng nói: “Thật ra thì ngươi có thể cứu nàng ta để kết thiện duyên đấy”.
Diệp Huyên lại lắc đầu: “Nàng ta tính tình cao ngạo, không hợp với ta, vẫn là thôi vậy, bằng không e rằng thiện duyên sẽ thành nghiệt duyên mất. Nhưng ta lại thấy Thiên Đạo không tệ, không cần phải vì nàng ta mà đắc tội với người này. Dẫu sao người ta cũng đã cho ta ân huệ, nếu không biết điều thì e rằng cũng không thể kết thiện duyên với Thiên Đạo được nữa”.
A Mục gật gù: “Ngươi nói cũng phải”.
Nàng ta nhìn núi Chân Phượng phía dưới, lắc đầu: “Nàng ta không chỉ hại bản thân mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323320/chuong-3822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.