Vào khoảnh khắc hư ảnh của Thiên Long này xuất hiện, Diệp Huyên cảm nhận được một áp lực vô hình!
Rất mạnh!
Nét mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề.
Hư ảnh ở chân trời nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi giết!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Hư ảnh của Thiên Long chợt nổi giận: “Ngươi đúng là to gan!”
Diệp Huyên nhìn hư ảnh, cười nói: “Chẳng lẽ chỉ bọn họ được giết ta à? Ông đây cho ngươi biết, ông đây to gan thế đấy!”
Hư ảnh của Thiên Long nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
Diệp Huyên cười khẩy, hắn nhìn thi thể Thiên Long dưới đất, sau đó nói: “Xem này, ông đây sẽ biểu diễn cho ngươi cảnh nồi sắt hầm rồng!”
Dứt lời, hắn cầm cái nồi to ra, sau đó nhóm lửa bắt đầu hầm.
A Mục chớp mắt: “Thật sự muốn hầm à? Người ta vẫn còn ở đây mà!”
Diệp Huyên đáp: “Hầm!”
Dứt lời, hắn lập tức bắt đầu hầm.
Thấy Diệp Huyên hầm rồng, hư ảnh Thiên Long phía chân trời cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn, Diệp Huyên chẳng thèm để tâm đến nó.
Chẳng mấy chốc, trong nồi sắt đã có mùi thịt bay ra!
Mà lúc này, hư ảnh đó chợt mờ đi, nhưng ánh mắt của gã vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
Một lát sau, hư ảnh của Thiên Long biến mất.
A Mục nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cố ý chọc giận hắn?”
Diệp Huyên nói: “Thật ra ta muốn chọc hắn tức chết”.
A Mục chớp mắt: “Chắc chắn hắn rất tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323305/chuong-3807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.