A Mục hít sâu một hơi, đoạn vỗ ngực: “Gọi cô gái váy trắng đi! Ta nói cho ngươi biết, nàng ấy lợi hại lắm đó, chỉ cần vung một kiếm là có thể lấy đầu mấy con rồng kia rồi!"
Diệp Huyên đen mặt: “Ta biết chứ, nhưng ta không liên lạc với nàng được! Hay là cô giúp ta xem?"
A Mục cuống quít lắc đầu: “Không được đâu, nàng ấy không phải kiểu người biết nói phải trái. Ta mà dám cưỡng chế đến tìm thì sẽ bị giết mất!"
Diệp Huyên: “Có ta ở đây rồi, nàng không giết cô đâu”.
A Mục vẫn kiên quyết lắc đầu: “Thật sự không được mà. Ta chỉ có thể thông qua thiên cơ để tìm đến nàng, mà thiên cơ của người như nàng ấy không thể tùy tiện thăm dò, ta sẽ phải trả cái giá rất đắt. Hơn nữa nàng ấy không thèm để sinh mạng vào mắt. Ngươi có biết nếu lần trước không có ngươi, một kiếm của nàng có thể hủy diệt cả nơi này không? Đáng sợ muốn chết!"
Diệp Huyên do dự: “Vậy nàng có mạng bằng Vu Thần cô hay nói không?"
A Mục trầm lặng hồi lâu mới đáp: “Tạm thời không rõ”.
Diệp Huyên hỏi lại: “Tạm thời là sao?"
A Mục: “Ta không biết một kiếm đó của nàng là tùy tiện hay dùng toàn lực, nên ta cũng không biết sức mạnh chân chính của nàng”.
Nàng ta nói xong thì nhìn Diệp Huyên: “Nàng là gì của ngươi?"
Diệp Huyên suy nghĩ một phen: “Xem như là người thân vậy”.
A Mục bỗng cười: “Thế thì tốt”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323274/chuong-3776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.